"Tôi trước tác là để phổ biến tâm thuật chứ không phải để kiếm danh lợi." THÁI DOÃN HIỂU

Làm bé tuổi 70.

Người đăng: THÁI DOÃN HIỂU Thứ Tư, 20 tháng 7, 2011 1 nhận xét

MMMản  
Bạn đọc thân mến. Mấy tháng qua - tháng 5,6,7 tôi bị bệnh phải điều trị ở bệnh viện Nguyễn Trãi và bệnh viện 115. Nay bệnh đã đỡ nhiều. Xin xem để biết thêm….http://nguoibanduong.net/index.php?nv=News&at=article&sid=5727Nay ta lại trở về với công việc.
Mấy tháng qua
\http://nguoibanduong.net/index.php?nv=News&at=article&sid=5727           

 LÀM BÉ  TUỔI 70

Thái Doãn Hiểu

Rất thương yêu tặng 5 cháu nội  :
Sunni Thái Doãn Gia Huy
Antoni Minh Thái
Thái Liêu Nguyên Đán
Thái Liêu Nguyên Hãn
Thái Đoàn Hà My.



Làm bé 70 tuổi
không thật dễ lắm đâu
làm sao mà nhõng nhẽo
để không ăn roi bà !

Ông có một cây bút
làm nên cả bão lòng
giờ mọp giường nằm đó
lăn lóc bút trên bàn.

Hai quả thận của ông
nó đâm ra đổ đốn
nhất loạt đòi đình công.
Năn nỉ hoài không được...
tao hê mày ra luôn
thế là thành người máy !

Những lúc ông chạy thận
trông giống ma ca rồng
máu mê đến phát khiếp
cháu đứng nhìn, sợ không ?

Máu chảy thì ruột mềm
ngựa đau tàu bỏ cỏ
cả nhà vì một người
cả nhà cho một người :
con trai chở cấp cứu
con dâu bón bố ăn
cháu lấy khăn rửa mặt
y hệt chú mèo con
chị gái dắt qua đường
như là đôi xẩm chợ
bà khóc lo bơ vơ
phen này sợ ông  tịch

Ông – con người dũng mãnh
bỗng chốc hóa trẻ  thơ.

Thần Chết chực trước cửa
Huơ lưỡi hái trên đầu
tiếng rít thật man rợ

Vì còn nợ cuộc đời
chút việc còn dang dở
quyến luyến cùng vợ con
- Ta không thèm chết đâu
đi đi lão Thần Chết !

Thần Chết nghe tiếng quát
Ôm quần chạy mất dép
sợ vãi cả linh hồn
Nhìn theo, ông cười ngạo

Làm bé 70 tuổi
hai lần làm trẻ con
Nhõng nhẽo thật diệu nghệ
khỏi phải xơi roi đòn !

                       Sài Gòn, 12-7-2011
tích Khu tưởng niệm các Vua Nhà Mạc


r
NGnguyễ

Đọc bài thơ vừa bật cười vừa thương chảy nước mắt. Thử "biên tập" tí anh nhé:



  NGUYỄN TRỌNG TẠO : Đọc bài thơ cười chảy nước mắt và thương quá. Em xin phép biên tập lại chút nhé.


ĐỒNG THỊ CHÚC :
Em đã đọc bài thơ “ Làm bé tuổi 70 “ của anh. Thât  là cười đấy mà sống mũi cay. Em cảm thụ được cái thần của bài thơ và thật sự hiểu rõ thời gian qua quả là căng thẳng với anh chị ,bởi em cũng từng gặp hoàn cảnh tương tự. Em , lúc nào cũng mong gốc rễ của “Cây cù mộc” nhà anh được bền chắc cho dù phải luôn chăm bón .
                  
Đng Th Chúc

56, Ngõ 371/9 Ph Kim Mã, Ba Đình, Hà Ni
Dien Thoai: 043 8460248   Fax: 043 771 2646                                                                                          Em  Chúc
Di Dong: 0912224057
email: chucdt11@gmail.com


          
 
Đktnvuongtrieumac@gmail.comịa chỉ : xã Ngũ Đoan, Kiến Thụy, Hải Phòng
Điện

THƠ THANH NIÊN XUNG PHONG

Người đăng: THÁI DOÃN HIỂU Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011 2 nhận xét

NGÀY TRUYỀN THỐNG THANH NIÊN XUNG PHONG
CẢ NƯỚC 15 TH ÁNG 7. NHỮNG HỒI CỐ BẰNG THƠ.

THÁI DOÃN HIỂU

Mỗi năm, cứ đến ngày 15-7 ngày truyền thống của các thế  hệ  TNXP từ  chống Pháp, chống Mỹ cho  đến ngày nay là lòng tôi lại rạo rực bồn chồn, nhớ lại một thời hào hùng tuổi trẻ đem sức trai ra  lăn lộn với các tuyến lửa khu IV trong chiến tranh vì sự sống của con đường.

Từ tháng 8-1965 đến tháng 10-1969, Thái Doãn Hiểu tôi là chiến sĩ TNXP chống Mỹ, cứu nước thuộc đơn vị XK325, N67, P300 thuộc Tổng đội TNXP Nghệ An. Hồi đó, tôi đã khởi sự nghề viết từ bài thơ Đường khá phổ biến bằng truyền miệng trong các đơn vị TNXP, sau anh Quang Huy cho đăng trong tạp chí Sông Lam số tháng 3-1967 với nhận xét “Tinh tế, tươi mát và sinh động”, tập thơ Xung trận Nxb Thanh Niên,  Tuyển tập thơ Nghệ An (1965-1967).

Các bạn TNXP  cả nước của tôi ơi, bạn đang ở đâu hỡi những Nguyễn Tâm Cẩn, Lê Xuân Kích, Đảm, Nguơn, Hoà, Kỳ,  Lê Trọng Mai, Hữu Xuy, Thịnh, Cường, Đoái, Nông, Nguyễn Văn Ba,  hương hồn của Phan Hồng Khánh (đã mất),  Phan Đăng Khoá (đã mất), Nguyễn Doãn Hữu (đã mất),  Bùi (đã  hy sinh)…nào ta cùng nhau ôn lại một chút nhé, dẫu hiện nay Thái Doãn Hiểu đang  nằm trên giường bệnh.





ĐƯỜNG

Tặng các chiến sĩ
Đại đội TNXP 310


Ơi con đường son
mày từ đâu đến
thần tiên biến hiện
chập chờn trong non ?

Ơi con đường nhỏ
sắc vàng nắng xao
rung rinh bướm lượn
rừng cây vẫy chào.

Đây : vực hun h út
Đấy : vút đèo cao
Kia : rợn gáy - dốc
hề chi gian lao !

Có vạn bàn tay
tháng ngày nung nấu
mồ hôi trộn máu
đắp lên đường này.

Miền Nam chảy máu
ruột đứt quặn đau
băng băng đường vào
kịp giờ chiến đấu.

Bom dội nát thân
lại căng sức xuân
hồng hào mạch sống
nở dòn chiến công.

Màn đêm sập xuống
xe vào xe ra
muôn trùng muôn ngả
đêm rồi lại đêm.

Dục bánh xe quay
suốt đêm không nghỉ
đường là chiến sĩ
mải miết hành quân.

Ôi! xanh giấc mơ
đường từ đâu đến
thần tiên hiển hiện
chập chờn trang thơ

                 Bờ sông Hiếu 12-1966






CẦU VỒNG

Đông - Đoài hai đứa hai nơi
Màn mưa giăng sáng một trời chờ mong
Sau mưa chợt hiện cầu vồng
Bắc bên đoài tới bên đông, lạ kỳ ! (*)

                                  Trường Sơn Đông, 7-1967

----------------------
(*) Bài viết khi cả hai chúng tôi đang tham gia chiến tranh
trong binh chủng Thanh niên xung phong
Bài công bố lần đầu




TRĂNG

                                                          Em trốn vào trăng
                                                          Mở trăng ta tìm
                                                          Gửi HL yêu dấu



Trăng ơi trăng
giữa lòng ta em chiếu
Hai mươi sáu năm rồi anh mới thấy mặt em !

(Hai mươi sáu năm tim ta cháy bỏng
không đêm nào không khát một vầng trăng
Thuở nước cắt chia trăng cùng chung cảnh ngộ
Anh lén hôn thầm em sau cửa khoá cuộc đời)
Trăng đi rồi
anh nhìn theo xa xôi…

Nỗi nhớ nghiêng đêm sâu hút bốn bề
Lòng  rộng mở lắng  nhịp đời trăn trở
Hạnh phúc loài thai đêm vàng chớn chở
Rộn hồi âm sự sống bộn bề.

Anh thấy mùa màng thịnh vương bởi phù sa
Năm tháng chín dần trong đôi  mắt thiết tha
Son sẻ quá mùa xuân cười lên tiếng hát
Như kẻ khát vục lòng trong suối mát
Đất cựa mình hạt giống xôn xao.

Đêm nay như những đêm nao
Lòng anh như thể ngày  nào gặp em
Đêm nay
đêm thần thoại
còi báo yên vừa dứt
Trăng trầm tư cùng trời với đất
Gợi trong ta một ảnh hình xa khuất
Cứ bồn chồn như một nỗi chờ trông
Đêm rất tĩnh bởi có ngày rất động
Trăng dịu dàng thơ thẩn tìm ai
Em mặc áo trăng đi cùng anh
dưới hàng dương xanh lộng gió lành
Anh nắm tay em im lặng
bồi hồi nghe tình ta lên hương !

Em đến với anh như ngọn đèn thắp lên mỗi tối
Em đi bên anh như ngôi sao không lạc lối
Như lương tâm luôn đi bên phải cuộc đời
Rộn rịp lòng anh ngày cưới
Tình yêu ta đốt lửa tâm hồn.

Đêm thẳm sâu lắng dòng đời náo nức
Một tiếng bom gầm vỡ nát không gian
Nhưng chẳng làm cau gương mặt em bình thản
Trong êm ả tột cùng của bát ngát cao xanh.(*)

                                                        Đồi Triều Dương, Mỹ Sơn,
                                                         Đô Lương đêm 28-4-1969
                                                         Đà Lạt mờ sương, 10-3-1978


Cái thuở ban đầu..., 1970
Thái Doãn  Hiểu - Hoàng Liên


-------------------------
(*)  Sau khi một tiểu đội anh hùng TNXP hy sinh ở cửa tử Truông Bồn, Đại đội 325 của tôi được điều về thay thế. Một buổi chiều toàn đại đội tập trung san lấp một hố bom lớn ngay trước cửa Truông xong, vừa rời khỏi hiện trường 9 phút thì ngay chổ đó một quả bom tấn phát nổ, cả trăm mạng người suýt bị xóa sổ, trong đó có tôi. Đêm ấy, tôi độc hành trèo lên đồi Triều Dương, dưới ánh trăng sáng vằng vặc, ngồi một mình giữa trời khuya, pháo sáng đốt lựng trời, tiếng bom chốc chốc gầm lên làm vỡ nát cả không gian. Lòng tôi đầy ưu tư, rất nhớ người yêu cách 4 km ở một đơn vị TNXP khác, nên viết bài thơ này để vơi nỗi nhớ. Sáng hôm sau, tôi nhờ cô y tá Mai chuyển cho Hoàng Liên khi lên công tác ở ban chỉ huy Đội. Tối hôm đó, nàng lò dò cuốc bộ đến Truông Bồn thăm tôi với một câu thương cảm “Đọc bài thơ thương anh quá”.
Bài in lần đầu trên báo Văn Nghệ Tp Hồ Chí Minh số 109 năm 1993.
Sau đó, Tuyển tập thơ tình bốn phương, nxb Trẻ 1994



NỤ  CƯỜI

Mùa xuân rền bom đạn
Sinh con giữa chiến trường
Con là mầm là nụ
Trong lòng cha rưng rưng

Con vừa mới nửa tuổi
Tóc cha đã điểm sương
Trường Sơn mẹ nằm  lại
Bốn mùa sương trắng vương

Để ngăn cha khỏi khóc
Con nở một nụ cười !

                               Đồng Thành, 1972


THĂM LẠI CON ĐƯỜNG


Tôi về thăm lại những con đường xưa Thanh niên xung phong đã đi
Nơi sức trẻ chúng tôi chọi cùng rừng già và mưa bom đạn Mỹ
Mở đường cho xe ta bằng vào miền Nam lửa cháy

40 năm rồi đấy nhỉ !
Đẹp quá ! Đường bệ thay
Ối chà ! xa lộ
Nhộn nhịp xe vô
Rộn rịp xe ra
Đường chạy thẳng tới tương lai hút mắt
Bốn làn xe nhựa trải phẳng lì

Dưới mỗi thước đường này đều thấm máu anh em tôi !

                                          Đường Hồ Chí Minh, 7-2004
                                          Ngày hội TNXP tại TpHCM, 15-7-2004



THUỐC

Ngang trái sự đời lận đận
Tôi lên Nghĩa trang Trường Sơn
Gặp mặt đủ đồng đội cũ
Sóng  lòng bỗng tự dẹp yên

                 Nghĩa trang Trường Sơn,  Quảng Trị 1999-2007


CHÂM NGÔN SỐNG VÀ VIẾT

Tôi viết phê bình là để làm sáng giá và sang giá tác giả, tác phẩm văn học.

HOÀNG NGỌC HIẾN

Mỗi ngày gặp một người, họ là mảnh của thiên tài nhân loại. Hãy nhặt những chữ của đời mà viết nên trang.

CHẾ LAN VIÊN

Sở dĩ tôi nhìn được xa trông được rộng là bởi tôi đứng trên vai những người khổng lồ.

NIU TƠN